Người dịch: Whistle
Tiết Tiêu hai tay ôm côn, gật đầu với Chu Giáp:
“Không ngờ chúng ta còn có thể hợp tác.”
“Các hạ tìm ta có việc gì?” Chu Giáp đè nén giọng nói, lạnh lùng hỏi:
“Tiểu Lang đảo nhân tài đông đúc, vậy mà lại cần Huyết Đằng lâu giúp đỡ, thật là hiếm thấy.”
“Hừ.”
Tiết Tiêu hừ lạnh:
“Lát nữa còn có người đến.”
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày: “Còn ai?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tiết Tiêu không muốn nói nhiều, ôm côn, dựa vào thân cây, nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng thực chất bà ta lại không hề lơ là.
“Hừ hừ…”
Chu Giáp vung áo choàng, ngồi xuống tảng đá:
“Đợi một chút cũng không sao.”
Chu Giáp cũng rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến cho người của Tiểu Lang đảo truyền tin cho Huyết Đằng lâu, mời hắn đến giúp đỡ?
Không bao lâu sau.
Tiếng kình phong gào thét từ xa truyền đến, ngày càng gần.
Lúc đầu, âm thanh còn cách xa một dặm, lần sau vang lên đã đến gần trong phạm vi 100 mét, có thể thấy tốc độ của người đến rất nhanh.
“Vèo!”
Ba bóng người gần như đồng thời rơi xuống đất.
“Tiết trưởng lão.” Một người che mặt, chắp tay chào:
“Hai vị này là Vân Tùng song hiệp, nghe tin nên đến giúp.”
Vân Tùng song hiệp?
Chu Giáp nhìn theo tiếng động, hai người phía sau người áo đen có dung mạo giống nhau, chắc là anh em ruột.
Hai người đều có dáng người cao gầy, mặc kình trang, bên hông là trường đao, giữa hai lông mày là vẻ hung ác, bọn họ cũng đang nhìn Chu Giáp.
“Vân Tùng song đạo!”
“Lâu chủ Huyết Đằng lâu!”
Tuy rằng hai bên không quen biết, nhưng đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Vân Tùng song đạo là cường đạo hoành hành ở gần Thạch Thành nhiều năm, khác với Ưng sào nhận nhiệm vụ ám sát, Vân Tùng đạo là cường đạo thực sự.
Sống bằng nghề giết người cướp của.
Còn người áo đen dẫn hai người này đến đây, tuy rằng đã che mặt, che giấu thân phận, nhưng vẫn khiến Chu Giáp cảm thấy quen thuộc.
Là Lữ Cung, cao thủ Hắc Thiết của nha môn!
Quả nhiên…
Vân Tùng đạo hoành hành nhiều năm, vẫn luôn không bị các thế lực tiêu diệt, chắc chắn là có lý do.
Bí mật cấu kết với nha môn.
Muốn tiêu diệt bọn họ, đúng là nằm mơ.
“Mấy vị, các ngươi đều đến rồi.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ xa truyền đến, theo gió nhẹ, Tô Ác của Tô gia cũng từ trên cao nhẹ nhàng rơi xuống.
Ông ta nhìn lướt qua mọi người, ra hiệu với một người phía sau:
“Để ta giới thiệu, vị này là Ông Đồng Xu, Ông huynh, đến từ Thiên Hải các, Ông huynh có một tay “Tuệ Kiếm” rất lợi hại, uy chấn một phương.”
Uông Tùng, một trong hai Vân Tùng đạo nhướng mày, hỏi:
“Tuệ Kiếm Ông, chính là người đã giết vợ con mình để luyện kiếm Ông Đồng Xu sao?”
Chu Giáp khẽ động.
Thiên Hải các cách Tiểu Lang đảo không xa, cũng là một trong ba mươi sáu chi mạch ngoại môn của Huyền Thiên minh, đương nhiên Chu Giáp cũng từng nghe nói đến cao thủ hàng đầu của Thiên Hải các.
Tuệ Kiếm là một trong những chân truyền của Thiên Hải các, giống như Tam Công Lục Pháp của Tiểu Lang đảo.
Bộ kiếm pháp này chú trọng ngộ tính, ngộ tính đủ, một ngày là có thể thuần thục, còn nếu như ngộ tính không đủ, cho dù có luyện tập cả đời cũng không thể nào nhập môn.
Uy lực lại càng khủng bố.
Ông Đồng Xu chính là người của Thiên Hải các, ngộ tính của gã ta không tồi, nếu không, cũng sẽ không được truyền thụ Tuệ Kiếm, nhưng Ông Đồng Xu lại cuồng võ học.
Để luyện Tuệ Kiếm đến cảnh giới cao hơn, gã ta thậm chí còn tự tay giết chết vợ con, dựa vào đó để đoạn tình tuyệt dục, xung kích kiếm đạo chí cao.
Ông Đồng Xu đã thành công.
Nhưng lại bị Thiên Hải các trục xuất, thậm chí còn bị treo thưởng truy nã.
Nhưng Ông Đồng Xu là Hắc Thiết trung kỳ, kiếm pháp phi phàm, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị bắt, gã ta vẫn luôn lưu lạc ở gần đây.
Để tôi luyện võ kỹ, Ông Đồng Xu thường xuyên khiêu chiến cao thủ, ra tay là giết người.
Danh tiếng của Ông Đồng Xu cũng dần dần vang xa.
Vân Tùng song đạo, Tuệ Kiếm Ông Đồng Xu, cộng thêm lâu chủ Huyết Đằng lâu là hắn, bốn người đều là cao thủ Hắc Thiết trung kỳ.
Bị ba thế lực lớn là Tiểu Lang đảo, Tô gia, nha môn mời đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Ánh mắt Chu Giáp lóe lên, suy nghĩ.
“Người của Ưng sào không đến.” Tô Ác lắc đầu:
“Bây giờ xem ra chỉ có bốn vị.”
“Tô huynh.” Ông Đồng Xu lạnh lùng nói:
“Đã đến nơi rồi, người cũng đã đến đông đủ, có thể nói là chuyện gì rồi, phải không?”
Xem ra Ông Đồng Xu cũng không biết.
“Khụ!”
Tiết Tiêu ho khan, chống côn, đứng dậy:
“Không giấu gì các vị, hôm nay mời các vị đến đây quả thực là có chuyện quan trọng.”
Tiết Tiêu nhìn lướt qua, thấy mấy người không ai lên tiếng, ánh mắt đều là thăm dò, bà ta lại ho khan:
“Gần đây, chắc là các vị cũng đã nghe nói đến chuyện xảy ra ở Thạch Thành, Hỗn Thiên phỉ, Chính Khí đường gây náo loạn, khiến cho Thạch Thành không yên ổn.”
“Các vị…”
Tô Ác tiếp lời, chắp tay:
“Chúng tôi mời các vị đến đây là muốn nhờ các vị giúp đỡ giải quyết một người, sau khi thành công, Tiểu Lang đảo, quân đội, nha môn đều có trọng thưởng.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Ba thế lực lớn này muốn đối phó với một người, vậy mà còn phải tìm người giúp đỡ?
“Tô huynh.”
Uông Vân bất ngờ hỏi:
“Ngươi không nói đùa chứ?”
“Ngay cả các ngươi còn không giải quyết được, chẳng lẽ chúng ta lại có thể?”
Nói xong, Uông Vân lắc đầu.
“Vương huynh, thân phận của người này rất đặc biệt.”
Lữ Cung, Hắc Thiết nha môn, trầm giọng nói:
“Kẻ này không thể chết trong tay chúng ta, nếu không, sẽ gặp rắc rối lớn, nhưng kẻ này phải chết, nếu không… cũng sẽ gặp rắc rối lớn.”
“Thú vị.” Ông Đồng Xu cười:
“Người đó là ai?”
“Là Triệu Khổ Tâm, Đường chủ Chính Khí đường.” Tiết Tiêu nói.
Không gian trở nên yên tĩnh.
“Triệu Khổ Tâm?” Chu Giáp chậm rãi nói:
“Xin thứ cho tại hạ thiển cận, chưa từng nghe nói đến người này.”
Vân Tùng song đạo, Ông Đồng Xu cũng khó hiểu, rõ ràng là giống như Chu Giáp, bọn họ chưa từng nghe nói đến cái tên này, càng không biết lai lịch.
0.63449 sec| 2386.047 kb